PHONG CẦM


Phong cầm thử hỏi bao cung bậc
mỗi sắc mỗi thanh một nỗi lòng
khi trong như gió nơi đồng vắng
khi trầm tựa gió đọng ngoài sân.

Thu sang một cánh chim dao dác
về nam nhớ bắc, bắc tìm nam
nghe trời trở lạnh lòng như vội
vọng nhớ về xa gọi một người.

Đôi khi trong mộng chợt bàng hoàng
chẳng biết người chừ ở chốn nao
quê xưa sót lại hiên trăng lạnh
ta hoá làm chim sải cánh tìm.

Bên hiên, trăng vẫn lạnh lùng rơi
mái cũ người thôi đã khuất rồi
chỉ còn cánh mỏng chao đêm vắng
cắp bóng trăng khuya rỏ giọt vàng.

Từng giọt rơi đầy mảnh sân con
loang lại sầu thương của một thời
bóng ai hằng tựa lan can đó
lệ nhỏ theo trăng lấp lánh vàng.

Ôi ! ta nhớ mãi mắt người xưa
những lúc long lanh tựa ngọc huyền
nhưng sầu lỡ vướng đời xuân sắc
nên ngọc cũng tan với đá vàng.

Canh khuya vi vút gió ngoài song
lạnh cánh chim bay lạnh cõi lòng
tình xưa như tiếng phong cầm nhỉ
cứ mỗi mùa sang lại vọng về.

Cảm tác khi đọc bài Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn
Montreal, tháng Bảy mùa trăng, năm Nhâm Dần (2022)