KHI LÒNG TA HÒA VỚI GIÓ KHÔNG HAI
![]() |
bên hiên nhà, Đà Nẵng, tháng Hai năm 2020 |
cây lao xao tiếng gọi thuở hôm nào
ta chợt nhớ cái thời xa tít tắp
nằm nghêu ngao chuyện quân xí thua tàn
rồi những buổi trưa hè, nhà vắng mẹ
anh, với con, hai đứa lượm vỏ gòn
về chụm củi nấu sôi đầy nồi nước
chợ vừa tan, mẹ tất tả trở về
ôi tuổi thơ, là những chiều đầy gió
đôi khi buồn man mác bóng chơi vơi
có đứa trẻ ngồi thất thơ trước ngõ
chờ mẹ về ăn bữa tối cho no
câu chuyện cũ chẳng có chi buồn thảm
chỉ là người, đang tiếc thuở thơ ngây
tiếc hiên cũ cùng ai ngồi hong tóc
gió hạ về lất phất giọt sầu khơi
đêm nay gió, ru hời câu chuyện cũ
quyện bờ lau vãng tiếng kệ thâm trầm
câu Lăng Nghiêm : tướng phần là đối tượng
với kiến phần là chủ thể, không hai
ôi những ngày, lòng ta nương lau sậy
gió phương nao ngả đón nắng phương nào
còn cái gì là năng cùng với sở ?
khi lòng mình hòa với gió, không hai
ta ôm gió vào lòng nhường tri kỷ
nhớ người qua như gió gọi thôi mà
chắc manh áo vắt bên sông ngày ấy
đã vời bay theo gió buổi hôm nào.
Montréal, mùa hoa gòn bay trắng trong chiều gió, tháng Sáu năm 2025