Chớm hạ

Có những ngày ta đi về khắp nẻo
gió miền xa khẽ động bóng hiên ngoài
ánh chiều xuống trên cánh đồng xứ lạ
thẫm màu xanh của chớm hạ sang mùa.

Những vạt cỏ nghiêng mình trong gió lộng
đại dương nào dậy sóng dưới chân ta
xa xa nắng, len tìm về lối cũ
ánh vàng hoa dìu dập giữa trùng khơi.

Ta còn bận với nỗi lòng khắc khoải
mặc hoa tàn, rát nắng giữa mùa sang
ôi gió lạnh, những đêm trường, vẫn thổi
buốt lòng ta trằn trọc nỗi chinh quân.

Có sớm mai ta về qua phố vắng
gió cuối xuân vỗ nhẹ cánh hoa tàn
hoa rụng xuống tặng đời thi vũ cảnh
hỏi hồn hoa, lòng khách luyến nhau chăng ?

Chắc là không, giây phút thật vội vàng
chẳng kịp giữ, nên tiếc lòng năm cũ
mùa cứ trôi, tuổi đời càng thêm nặng
những ân tình bỗng chốc rụng tàn hoa.

Ai tiếc cảnh, ai giữ tình trong cảnh
những miền xa cảnh cũ có lưu hằng ?
chắc là không, giữa dòng đời sóng cuộn
sóng xô bờ, rồi sóng lại xa khơi.

Lòng ta tưởng như trùng dương dậy sóng
sóng nào xô, mặc sóng, chẳng nao lòng
cơn gió thổi mang hoa về với cội
cũng gió kia, dậy sóng thuở miên trường.

Người đã dặn phải giữ lòng như nước
phải bao la đón nhận hết sóng đời
để con nước xa nguồn xuôi gặp biển
biết là nơi sẽ gửi cõi lòng mình.

Ôi ! lòng ta đã bao mùa chẳng đổi
vẫn cằn khô trên nương cũ đồng xa
biết bao giờ, nước từ bi thấm đủ
để lòng ta hoá bể cả muôn trùng.

Montréal, tháng Năm, 2024

Mont-Royal, 05-2024