PHÚT THƯƠNG LÒNG
rue Saint-Sulpice Montréal, mai 2025 |
đêm nay mưa, lại rơi như ngày cũ
những ngày buồn đợi nắng thưở ban sơ
trông đèn đêm róc rách vàng từng dải
chạnh nhớ ai với cả quãng đời mình
ta ngồi lại cùng đêm thêm lần nữa
ngắm đèn khuya nhớ hiên lạnh hôm nào
trên trang sáng ánh hồng lời hứa khả
ngoảnh nhìn xa nghe thẹn một nỗi lòng
ta vẫn mơ những điều trần lụy quá
những đêm vui rả rích điệu nhạc vàng
những nụ cười đa đoan đầy ngõ lối
những làn môi cố bặm để thêm hồng
ta nhớ gì ? một thời chông chênh cũ
nghe mưa rơi tưởng lệ đẫm thành hàng
lòng trẻ dại khổ vui chưa thành nỗi
nên say sưa lướt khướt giữa giòng đời
người đã buồn cùng ta bao bận cũ
ngồi trông mưa tưởng lạc chốn chợ chiều
thôi cứ mặc cho mưa đìu hiu lạnh
đêm cầu sương điếm cỏ phận chòng chành
ôi ! những ngày ! manh áo tơi sờn chỉ
lạnh lòng ai rưng rức giọt lệ trào
ta nghĩ lại, lòng tràn đầy ân hận
hỡi mưa ơi, mấy bận, cứ mưa hoài
ta thấm mưa viết thêm giòng thơ cũ
để nhắc mình lần nữa chuyện xa xưa
người tráng sĩ ngã lòng bên suối vắng
là khi trăng đã nhuộm sắc rừng chiều
ta có phải nào đâu trang tráng sĩ
chỉ khách thơ lãng đãng cõi mộng sầu
ngựa lạc đường nên còn hoài rong ruổi
để người xưa biết đợi đến bao giờ
người đã mong cho lòng ta kiên định
nên mượn lời hứa khả để khuyên ta
nhưng lòng ta để buồn thương chiếm ngự
chờ mưa rơi tự cất tiếng thảm sầu
làm sao ta, thắng lòng mình, người nhỉ ?
để khi tình đối cảnh chẳng vương mang
để yêu thương mà chẳng hề bi lụy
để ngao du vẫn nhớ lối quay về
ta muốn hứng từng giọt lòng rơi xuống
thấm bàn tay như mưa đậu hiên ngoài
để biết rõ lòng ta còn hiện đó
từ ngàn xưa đến tận sát na này
thôi, đêm đã, khuya lắm rồi, người ạ
tạ ơn mưa giao cảm phút thương lòng
ta tưởng người cũng đã ngừng rơi lệ
khi ngoài xa vang tiếng ngựa trở về.
những cơn mưa xuân đầu mùa, Montréal, tháng Năm 2025
lạnh lòng ai rưng rức giọt lệ trào
ta nghĩ lại, lòng tràn đầy ân hận
hỡi mưa ơi, mấy bận, cứ mưa hoài
ta thấm mưa viết thêm giòng thơ cũ
để nhắc mình lần nữa chuyện xa xưa
người tráng sĩ ngã lòng bên suối vắng
là khi trăng đã nhuộm sắc rừng chiều
ta có phải nào đâu trang tráng sĩ
chỉ khách thơ lãng đãng cõi mộng sầu
ngựa lạc đường nên còn hoài rong ruổi
để người xưa biết đợi đến bao giờ
người đã mong cho lòng ta kiên định
nên mượn lời hứa khả để khuyên ta
nhưng lòng ta để buồn thương chiếm ngự
chờ mưa rơi tự cất tiếng thảm sầu
làm sao ta, thắng lòng mình, người nhỉ ?
để khi tình đối cảnh chẳng vương mang
để yêu thương mà chẳng hề bi lụy
để ngao du vẫn nhớ lối quay về
ta muốn hứng từng giọt lòng rơi xuống
thấm bàn tay như mưa đậu hiên ngoài
để biết rõ lòng ta còn hiện đó
từ ngàn xưa đến tận sát na này
thôi, đêm đã, khuya lắm rồi, người ạ
tạ ơn mưa giao cảm phút thương lòng
ta tưởng người cũng đã ngừng rơi lệ
khi ngoài xa vang tiếng ngựa trở về.
những cơn mưa xuân đầu mùa, Montréal, tháng Năm 2025