NẮNG VÀNG TRƯỚC NGÕ


Ta nhặt mấy vần thơ sót lại
Ngỡ đời mình một thoáng sương mai
Mộng đã bao năm giờ thức tỉnh
Thương ai khép lại những đêm dài.

Ta nghe bảo người về Cõi tịnh
Một đời thôi nặng nợ trần gian
Trong ánh mắt vẫn nụ cười năm cũ
Ta nhìn thấy cả vạn tinh vân.

Ta bỗng nhớ những ngày Phương Bối
Bước chân lần dạo cõi thiền môn
Trong hơi thở ta nghe người rất rõ
Rõ như tiếng kinh ta tụng dâng người.

Ta tìm gì trong nắng vàng trước ngõ
Tuyết trời ta hay mai rộ cõi người
Vấn vương đem giặt bên giòng cũ
Áo lòng hong nắng vắt bên song.

Hongik, tháng Mười một 2016
Trí Như