MƯA MÙA THU


Những ngày buồn trên đất lạnh tha phương
nghe cơn gió mùa thu qua ảm đạm
lá vàng rơi xác xơ từng con hẻm
in bóng mình hiu quạnh giữa màn đêm.

Ta bước đi nghe thấm nỗi ê chề
của tuổi trẻ giữa những ngày giông bão
mưa mùa thu tần ngần như giọt lệ
chực chờ rơi trong mỗi giấc mơ về.

Ôi tương lai nghe lạnh những dặm trường
nổi trôi mãi theo giòng đời vô định
người khách lữ tìm chi trên đất lạ
tận bao mùa thu đã não nề qua.

Ta đi tìm con sóng giữa biển khơi
khi trập trùng bao la trong bể cả
sóng ngàn cơn dập lòng ta nghiêng ngã
con sóng nào tìm mãi hỡi ta ơi !

Ngày xưa có người chưa đắc chí
về non cao núi thẳm ngủ ngày qua
ta cũng từng mấy năm trời lận đận
giữa nệm êm mà vẫn mãi trọc trằn.

Có bao giờ lòng ta thôi thổn thức
một hoài mong trong tận đáy lòng mình
muốn đứng giữa đất trời không vướng bận
làm chủ mình trong mỗi mỗi sát na.

Nhưng đã sống trong Diêm phù phải hiểu
một kiếp này đâu thể của riêng ta
còn máu mủ bao đời trong huyết quản
chảy ngàn năm vô thuỷ đến vô chung.

Phải hiểu vậy để dặn lòng như vậy
để sắc son qua cuộc bão giông này
để điềm nhiên với cuộc đời vốn dĩ
có buồn vui, giải thoát lẫn đoạ đày.

Montreal, đêm cuối thu, khi gió lặng mưa ngừng, tháng Mười một, 2022