NGƯỜI LÁI ĐÒ BẾN CŨ
Gió chiều nay thổi qua thành phố lạ
phố sẽ quen với năm tháng cùng người
ta ở lại với đất, nơi này nhỉ ?
mỗi con đường nghe một nỗi thân thương.
Có đôi khi ta hỏi mình thật khẽ
đi làm chi cho hết tuổi xuân thì
rồi tóc bạc cũng trở về cố quận
những người xa, chắc, đã vắng bóng rồi.
Ta đi tìm tự do trong tư tưởng
sống lang thang không ràng buộc vào đời
thử hỏi những người xưa tự tại
mấy ai còn vướng thế nhân sầu ?
Ôi ! ta mãi, sống riêng mình một nhẽ
quên những tình còn vương vấn ngoài kia
tình đã cũ nhưng lòng sao vẫn nặng
khiến u hoài ngay cả phút tiêu dao.
* * *
Ngày mùa hạ trời bỗng dưng trở lạnh
nghe có người lạc bước đến đâu đây
những cảm tình thoảng qua như cơn gió
mới se lòng đã vội vã xa nhau.
Cánh đồng vắng trải dài trong giấc mộng
người cùng ta lưu luyến một nỗi gì
trách cuộc đời vốn dĩ là ly biệt
thôi hẹn ngày trở lại bến sông xưa.
Người gửi ta chút hương lòng năm cũ
một đường mây đôi bóng nhỏ buông dài
đồng cỏ vắng ánh vàng trong chiều muộn
mắt khẽ cười, nhắc nhớ nỗi xa xăm.
Câu chuyện cũ đã ghi lòng một thuở
giở từng trang nghe quá khứ tìm về
giọt lệ nhỏ cho nỗi niềm trăn trở
hay cho người trên lối vắng hoang vu ?
* * *
Nhớ hôm trước, gió ru ta về lại
bến sông xưa, cây lớn nhả hương lòng
bóng cây nghiêng, soi dòng, thành bến cũ
cảnh ngày xưa, ai vẫn đợi ai về ?
Mưa có đến, tìm người đang gác mái
nón cầm tay ngửa hứng những giọt lòng
dòng nước cũ chảy theo cùng năm tháng
người vẫn ngồi đếm hơi thở điềm nhiên.
Hỏi bao lâu, hoa còn thơm trong gió ?
mùa theo thời, cứ mãi thảnh thơi qua
kẻ lữ khách đi trong niềm hớn hở
chuyến đò sang, ông lái lại quay về.
Đời ta như người lái đò bến cũ
cứ dọc ngang theo năm tháng miên trường
chở hương mộc muôn miền thơm ngan ngát
chất đầy khoang, chờ tặng cõi riêng lòng.
Montréal, tháng Bảy, 2023