MƯA KHUYA


rue Aylmer, 07-2024

Ngày cuối hạ mưa đêm về rỉ rả 
con phố buồn, nằm loang vết đèn khuya
ánh vàng vọt lay bàn chân bước vội
bóng đổ dài hun hút lúc tàn canh.

Khuya nghe gió lùa qua khung cửa nhỏ
người ngồi nhìn phố vắng nhớ quê xa
nhớ cả những, đêm trường nơi đất lạnh
cũng đèn vàng rả rích tiếng mưa rơi.

Mỗi cơn mưa một chuyện đời muốn kể 
năm năm, mười năm, như thể mới hôm nào
câu chuyện cũ chạnh lòng trong đêm lạnh
mưa ngoài song thẩm ướt cả tâm hồn. 

Ta nhìn đêm, hỏi nhớ gì, vậy nhỉ ?
những bạn xưa, gác trọ cũ, xóm nghèo
hay sấm chớp quê nhà mùa giông bão
hay dòng sông nơi phố thị chiều hôm. 

Ôi kỷ niệm, giờ đã là dĩ vãng 
chút tơ lòng, gỡ mãi, vẫn còn vương
người xưa tưởng, cũng quên ta rồi nhỉ
những phận đời như thể mãi lênh đênh. 

Mưa vẫn rơi, tí tách đọng bên thềm 
cơn gió động bức mành nghe buốt lạnh
ta gói lại mảnh tình xưa vàng võ
để mưa sau kể tiếp chuyện đời mình. 

Mai mưa tạnh, người sẽ toan xuống phố
đi băng băng xây lại cuộc đời mình
gánh tang bồng đêm qua giờ ướt đẫm
mực đà loang, sách thấm, chữ bôi nhoà. 

Người ngồi xuống, gốc thông già, gió lộng 
hong kinh thư, hong cả tấm áo lòng
rồi viết lại bằng tình ta thuở nọ
thuở sắc son còn thắm tận bây giờ. 

Montréal, đêm hạ chuyển lạnh, tháng Bảy, 2024




Bài đăng phổ biến