blogspot

tri-nhu.blogspot.com

KHI LÒNG TA HÒA VỚI GIÓ KHÔNG HAI

bên hiên nhà, Đà Nẵng, tháng Hai năm 2020
Đêm hạ gió, về qua khung cửa nhỏ
cây lao xao tiếng gọi thuở hôm nào
ta chợt nhớ cái thời xa tít tắp
nằm nghêu ngao chuyện quân xí thua tàn

rồi những buổi trưa hè, nhà vắng mẹ
anh, với con, hai đứa lượm vỏ gòn
về chụm củi nấu sôi đầy nồi nước
chợ vừa tan, mẹ tất tả trở về

ôi tuổi thơ, là những chiều đầy gió
đôi khi buồn man mác bóng chơi vơi
có đứa trẻ ngồi thất thơ trước ngõ
chờ mẹ về ăn bữa tối cho no

câu chuyện cũ chẳng có chi buồn thảm
chỉ là người, đang tiếc thuở thơ ngây
tiếc hiên cũ cùng ai ngồi hong tóc
gió hạ về lất phất giọt sầu khơi

đêm nay gió, ru hời câu chuyện cũ
quyện bờ lau vãng tiếng kệ thâm trầm
câu Lăng Nghiêm : tướng phần là đối tượng
với kiến phần là chủ thể, không hai

ôi những ngày, lòng ta nương lau sậy
gió phương nao ngả đón nắng phương nào
còn cái gì là năng cùng với sở ?
khi lòng mình hòa với gió, không hai

ta ôm gió vào lòng nhường tri kỷ
nhớ người qua như gió gọi thôi mà
nhớ manh áo vắt bên sông ngày ấy
đã vời bay theo gió buổi hôm nào.

Montréal, mùa hoa gòn bay trắng trong chiều gió, tháng Sáu năm 2025

PHÚT THƯƠNG LÒNG

rue Saint-Sulpice Montréal, mai 2025
Đêm nay mưa, lại rơi như ngày cũ
những ngày buồn đợi nắng thưở ban sơ
trông đèn đêm róc rách vàng từng dải
chạnh nhớ ai với cả quãng đời mình

ta ngồi lại cùng đêm thêm lần nữa
ngắm đèn khuya nhớ hiên lạnh hôm nào
trên trang sáng ánh hồng lời hứa khả
ngoảnh nhìn xa nghe thẹn một nỗi lòng

ta vẫn mơ những điều trần lụy quá
những đêm vui rả rích điệu nhạc vàng
những nụ cười đa đoan đầy ngõ lối
những làn môi cố bặm để thêm hồng

ta nhớ gì ? một thời chông chênh cũ
nghe mưa rơi tưởng lệ đẫm thành hàng
lòng trẻ dại khổ vui chưa thành nỗi
nên say sưa lướt khướt giữa giòng đời

người đã buồn cùng ta bao bận cũ
ngồi trông mưa tưởng lạc chốn chợ chiều
thôi cứ mặc cho mưa đìu hiu lạnh
đêm cầu sương điếm cỏ phận chòng chành

ôi ! những ngày ! manh áo tơi sờn chỉ
lạnh lòng ai rưng rức giọt lệ trào
ta nghĩ lại, lòng tràn đầy ân hận
hỡi mưa ơi, mấy bận, cứ mưa hoài

ta thấm mưa viết thêm giòng thơ cũ
để nhắc mình lần nữa chuyện xa xưa
người tráng sĩ ngã lòng bên suối vắng
là khi trăng đã nhuộm sắc rừng chiều

ta có phải nào đâu trang tráng sĩ
chỉ khách thơ lãng đãng cõi mộng sầu
ngựa lạc đường nên còn hoài rong ruổi
để người xưa biết đợi đến bao giờ

người đã mong cho lòng ta kiên định
nên mượn lời hứa khả để khuyên ta
nhưng lòng ta để buồn thương chiếm ngự
chờ mưa rơi tự cất tiếng thảm sầu

làm sao ta, thắng lòng mình, người nhỉ ?
để khi tình đối cảnh chẳng vương mang
để yêu thương mà chẳng hề bi lụy
để ngao du vẫn nhớ lối quay về

ta muốn hứng từng giọt lòng rơi xuống
thấm bàn tay như mưa đậu hiên ngoài
để biết rõ lòng ta còn hiện đó
từ ngàn xưa đến tận sát na này

thôi, đêm nay, đã khuya rồi, người ạ
tạ ơn mưa giao cảm phút thương lòng
ta tưởng người cũng đã ngừng rơi lệ
khi ngoài xa vang tiếng ngựa trở về.

những cơn mưa xuân đầu mùa, Montréal, tháng Năm 2025

VIẾT CHO NGÀY ĐÃ CŨ

rue Aylmer, mars 2025
Có những ngày ta nhớ người năm cũ
đêm chạnh buồn nghe gió lộng ngoài song
xuân đà sang bên này, người có biết
phương trời xa chắc gió cũng đổi mùa

ta đã qua, mấy dặm trường, người nhỉ
khi ngoảnh đầu chẳng thấy bóng người nao
chiều từng chiều lang thang hoài phố lạ
gió lạnh về nhắc nhớ dáng hư hao 

ai tìm ai giữa phố đông người đó
túi trăng không đã cạn mấy giọt tình
ta luýnh quýnh trong bóng chiều ngã xuống
vịn bầu thơ bên hiên lạnh một mình

ta đã đi miệt mài bao năm tháng
khi mệt nhoài quên mất chuyện xa xưa
đời khi tỉnh khi say hồn như lã
chợt giật mình đã vắng một người xa

ôi người cũ, người xa, người thiên cổ
mảnh mảnh tình vá chật cả hư không
ta khách lữ làm sao mà mang được
chút tình sâu trong khóe mắt đợi chờ

ta mượn thơ thả hồn theo gió lạnh
xin tạ lời với những mảnh tình xa
người biết không đời ta còn mang nặng
nên trăng khuya còn lạnh đến vô chừng

ta làm chi ? cho những ngày sắp tới
cho tình xưa vơi nhẹ giữa cuộc đời
cho người cũ vẫn thương lòng năm cũ
cho đời ta thoả chí cuộc tang bồng

ta trông ngóng những ngày đầy ước vọng
của tình xưa đem trải với cuộc đời
của yêu thương đem biến thành con chữ
của mộng mơ nay hóa hiện thành hình

nhưng sao ta, lại buồn lòng người nhỉ
bởi sang sông đành bỏ lại con đò
mai mốt nữa ta có về bên nớ
người còn chờ ? như thưở ở bên ni

lòng ta đã như say cùng đêm lạnh
giữa canh khuya nghe gió tưởng giọng người
đừng giận ta những lần còn con trẻ
bởi tình thương trẻ dại mới thật lòng.

đầu xuân, Montréal, tháng Tư, 2025

THOẢNG MỘT NHỚ THƯƠNG

Montréal, octobre 2024

Con làm thơ cho nỗi buồn của mẹ
những giòng thơ như chảy mãi không ngừng
nhớ ngày xưa, mẹ, con ngồi thủ thỉ
ngày con đi, mẹ thủ thỉ một mình

con đã đi hơn mười năm mẹ nhỉ
đôi khi về cũng chỉ tạt về qua
vui hồ hải nên nỗi buồn của mẹ
đến bây chừ con hiểu được phần nao ?

chưa kịp hiểu để rồi không kịp thấy
mắt mẹ con thêm ướt một lần nào
mùa đông ấy con trở về thăm mẹ
chỉ nụ cười đang nức nẻ chờ con

con vẫn nhớ lần cuối cùng nhìn mẹ
ánh mắt người thăm thẳm tận hư vô
con chẳng biết mẹ thấy con không nữa
mẹ chỉ cười như thủ thỉ một điều chi

đến bây chừ đôi lần con nhớ lại
còn giật mình tưởng mẹ vẫn chờ con
gặp người cũ dẫu thoáng hình trong mộng
mà hương xưa còn đượm cuối giấc nồng

mẹ ơi, tuyết, lại rơi dày ngõ vắng
con lặng về lối nhỏ một mình con
lòng vẫn ôm những mộng trường năm cũ
nên nhớ người một thoáng vậy mà thôi.

Montréal, Rằm tháng Chạp, năm Giáp Thìn ( tháng Một, 2025 )

GIẤC MỘNG DÀI


Cégep de Saint-Laurent, Montréal, août 2024

những tưởng năm năm giấc mộng dài
những buồn vui ấy kể cùng ai
ta đi mê mải quên ngày tháng
quên cả tình ai đã tặng mình

ôi lòng những tưởng mà quên được
một chút sầu bi của thưở nào
lật trang sách cũ tìm năm cũ
bỗng thấy chơ vơ cả cõi lòng

ta làm khách lữ năm năm nhỉ
mây cũ nhìn xa cũng bạc màu
núi sông còn tưởng chiều xuân đậm
một cánh cò bay nặng cõi lòng

ta nhớ cùng ai những buổi chiều
lang thang dốc nhỏ phố đìu hiu
mưa xuân mới thấm đôi ba giọt
lòng ngả liêu xiêu giấc mộng điều

ai mơ phú quý nói làm chi
ta mộng vinh hoa đổi giấc vàng
người mong ta đạt công danh ấy
cũng đổi thanh xuân lấy nguyện cầu

ta chẳng hiểu người nên trách mãi
làm chi cho khổ tấm thân mai
bao nhiêu mưa gió người chẳng ngại
chỉ một thiết tha với đất trời

ta, thân khách lữ, lòng xuôi ngược
cứ bỏ mặc đời mãi cuốn xô
người buồn, ta hiểu, người buồn chứ
ta cũng buồn ta, biết nói gì

thôi tình đã trọn năm năm cũ
mấy giọt mưa xuân thấm đất lành
ta còn lang bạt, người còn đợi
mơ lúc tình chung nở mộng vàng.

Montréal, tháng Một, 2025