blogspot

tri-nhu.blogspot.com

GIỌT LỆ VÀNG

Brossard, Québec, 08-2024



Mưa mùa thu, nhắc chuyện người năm cũ
gió đâu về, xào xạc tiếng thương xa
những chiếc lá chớm vàng đà vội rụng
nằm lơ thơ trên lối vắng thưa người.

Ta lang thang tìm về nơi bến cũ
nhớ người xưa trong gió sớm lạnh lùng
từng lớp sóng dập dìu đưa nỗi nhớ
vỗ lòng ta nghiêng ngã giữa sự đời.

Nơi đất lạnh, mưa mù trăng tháng bảy
cánh hoa rơi, rụng xuống, dạt theo dòng
kẻ lữ khách theo hoa tìm trăng cũ
thấy đá buồn, nằm đợi đến rêu phong.

Dưới tán cây, chiếc bóng, lặng nguyệt tà
ta nghe gió rủ lòng về phương cũ
mảnh sân con, lan can nằm đợi bóng,
của trăng xưa lóng lánh đẹp một thời.

Nhớ ánh trăng, in dáng huyền gầy guộc
khi chợ chiều, khi tất tả mưa khuya
rồi đêm thu, trời bỗng nhiên trở lạnh
lưng người đau hết gánh nổi đoạn trường.

Đó mùa thu, ta xa người chinh viễn
cũng mùa thu, ta miên viễn biệt người
ôi gió thu, đã hờn, bao nhiêu bận
mà lòng ta ân hận đến bây giờ.

Từ dạo ấy, dù lang thang khắp nẻo
gió phương nao cũng tưởng gió thu nào,
nồng hương cũ, ủ ấm thời thơ dại
chưa biết thương, nên nuối tiếc tận bây giờ.

Đã mươi năm chút tình còn le lói
như đèn khuya leo lắt dưới nguyệt tà
nhưng lòng ta vẫn thương người năm cũ
nên nhìn trăng, cứ ngỡ, giọt lệ vàng.

Montréal, mùa trăng tháng Bảy, Vu lan năm Nhâm Thìn ( 8-2024 )

MƯA KHUYA


rue Aylmer, 07-2024




Ngày cuối hạ mưa đêm về rỉ rả 
con phố buồn, nằm loang vết đèn khuya
ánh vàng vọt lay chân ai bước vội
bóng đổ dài hun hút lúc tàn canh.

Khuya nghe gió lùa qua khung cửa nhỏ
người ngồi nhìn phố vắng nhớ quê xa
nhớ cả những, đêm trường nơi đất lạnh
cũng đèn vàng rả rích tiếng mưa rơi.

Mỗi cơn mưa một chuyện đời muốn kể 
năm năm, mười năm, như thể mới hôm nào
câu chuyện cũ chạnh lòng trong đêm lạnh
mưa ngoài song thấm ướt cả tâm hồn. 

Ta nhìn đêm, hỏi nhớ gì, vậy nhỉ ?
những bạn xưa, gác trọ cũ, xóm nghèo
hay sấm chớp quê nhà mùa giông bão
hay dòng sông nơi phố thị chiều hôm. 

Ôi kỷ niệm, giờ đã là dĩ vãng 
chút tơ lòng, gỡ mãi, vẫn còn vương
người xưa tưởng, cũng quên ta rồi nhỉ
những phận đời như thể mãi lênh đênh. 

Mưa vẫn rơi, tí tách đọng bên thềm 
cơn gió động bức mành nghe buốt lạnh
ta gói lại mảnh tình xưa vàng võ
để mưa sau kể tiếp chuyện đời mình. 

Mai mưa tạnh, ta sẽ toan xuống phố
đi băng băng xây lại cuộc đời mình
gánh tang bồng đêm qua giờ ướt đẫm
mực đà loang, sách thấm, chữ bôi nhoà. 

Ta ngồi lại, gốc thông già, gió lộng 
hong kinh thư, hong cả tấm áo lòng
rồi viết tiếp bằng tình ta thuở nọ
thuở sắc son còn thắm tận bây giờ. 

Montréal, đêm hạ chuyển lạnh, tháng Bảy, 2024