blogspot

tri-nhu.blogspot.com

Phố cũ chiều đông


Ta xuống phố trong một chiều gió lạnh
tuyết vừa tan trên phiến đá trụi trần
mây ở đâu về giăng qua lối nhỏ
phủ bóng người co rũ dưới màn sương.

Mùa năm trước ta cũng qua phố ấy
cũng quảng trường với những chiến binh xưa
cũng nhà thờ còn dở dang thánh tượng
cũng nỗi lòng còn khắc khoải khôn nguôi.

Những ánh mắt đăm chiêu thành trầm tích
những tiếng đàn ai oán đến thờ ơ
người qua phố tư lòng nhường cũng lạnh
phiến đá trần lanh cách tiếng thời gian.

Phố vẫn vậy, mấy đông rồi vẫn vậy
mặc đời ta bao bận ngược xuôi hoài
trong ngõ vắng vẫn tiếng cười trẻ dại
giữa từng không vẫn một tiếng chuông dài.

Nhớ năm ngoái ta còn buồn lắm nhỉ
bước lang thang nghe phố khóc cùng mình
giờ ngó lại những đền đài im bóng
tuyết đã tan nhưng gió vẫn lạnh lùng.

Ít hôm nữa tuyết sẽ rơi trở lại
bởi mùa đông mới thấp thỏm mà thôi
trời sẽ lạnh như bao mùa năm cũ
chỉ áo lòng, đã dậm mấy đường tơ.

Chiếc áo cũ đã mười năm rồi nhỉ
đã cùng ta qua mấy cuộc xoay vần
giờ khoác lại nghe hương nồng vẫn đượm
tưởng tình xưa còn đọng dưới vải sờn.

Ta dừng chân bên thềm nhà nguyện cũ
tiếng kèn đồng trầm bổng Giáng sinh về
buổi lễ chiều lung linh trong ánh lửa
ấm hồn ai ? những kẻ mãi đoạ đày.

Hoa nguyệt đỏ như nụ cười đức Mẹ
như trẻ thơ tíu tít dưới chân người
dẫu ngàn năm những hồn trong trắng đó
vẫn trinh nguyên qua bao cuộc đổi dời.

Hoa sẽ rụng, ánh đèn kia sẽ tắt
chiếc kèn đồng sẽ hoen rỉ thời gian
nhưng lời nguyện nếu được còn khấn mãi
tiếng đồng ca thánh thót lại ngân dài.

Bởi đức từ là cõi lòng vô tận
nơi cưu mang những trinh bạch cuộc đời
để mỗi năm thiên thần dâng tiếng hát
khi tuyết rơi trên những nỗi khốn cùng.

Ta chạnh nhớ những ngày đau thương cũ
những ngày đông nghe hoang lạnh cõi lòng
lang thang bước, tìm dấu son trên tuyết
của nụ cười nức nẻ một thời xa.

Ta cứ sợ tấm áo sờn sẽ lạnh
khi tuyết rơi trên lối nhỏ thêm dày
nhưng thử hỏi trong những ngày tháng cũ
áo với lòng có phụ rẫy nhau chăng.

Thôi cứ giữ lòng mình như thuở nọ
thuở hồng hoang thương nhớ trọn cho người
để cõi lòng còn trong như con trẻ
để đời mình còn mãi được cưu mang.

Montréal, tháng Mười hai, 2023


Parc La Fontaine, 02-2024




Mùa Trăng Nhớ Người

Ta cũng có người bạn lòng năm cũ        
mỗi mùa trăng lại khắc khỏi nhớ về        
kẻ bộn bề tang bồng nơi đất khách        
người thong dong vấn đạo cuối trời xa.

NGƯỜI LÁI ĐÒ BẾN CŨ

Gió chiều nay thổi qua thành phố lạ
phố sẽ quen với năm tháng cùng người
ta ở lại với đất, nơi này nhỉ ?
mỗi con đường nghe một nỗi thân thương.

Có đôi khi ta hỏi mình thật khẽ
đi làm chi cho hết tuổi xuân thì
rồi tóc bạc cũng trở về cố quận
những người xa, chắc, đã vắng bóng rồi.

Ta đi tìm tự do trong tư tưởng
sống lang thang không ràng buộc vào đời
thử hỏi những người xưa tự tại
mấy ai còn vướng thế nhân sầu ?

Ôi ! ta mãi, sống riêng mình một nhẽ
quên những tình còn vương vấn ngoài kia
tình đã cũ nhưng lòng sao vẫn nặng
khiến u hoài ngay cả phút tiêu dao.

* * *

Ngày mùa hạ trời bỗng dưng trở lạnh
nghe có người lạc bước đến đâu đây
những cảm tình thoảng qua như cơn gió
mới se lòng đã vội vã xa nhau.

Cánh đồng vắng trải dài trong giấc mộng
người cùng ta lưu luyến một nỗi gì
trách cuộc đời vốn dĩ là ly biệt
thôi hẹn ngày trở lại bến sông xưa.

Người gửi ta chút hương lòng năm cũ
một đường mây đôi bóng nhỏ buông dài
đồng cỏ vắng ánh vàng trong chiều muộn
mắt khẽ cười, nhắc nhớ nỗi xa xăm.

Câu chuyện cũ đã ghi lòng một thuở
giở từng trang nghe quá khứ tìm về
giọt lệ nhỏ cho nỗi niềm trăn trở
hay cho người trên lối vắng hoang vu ?

* * *

Nhớ hôm trước, gió ru ta về lại
bến sông xưa, cây lớn nhả hương lòng
bóng cây nghiêng, soi dòng, thành bến cũ
cảnh ngày xưa, ai vẫn đợi ai về ?

Mưa có đến, tìm người đang gác mái
nón cầm tay ngửa hứng những giọt lòng
dòng nước cũ chảy theo cùng năm tháng
người vẫn ngồi đếm hơi thở điềm nhiên.

Hỏi bao lâu, hoa còn thơm trong gió ?
mùa theo thời, cứ mãi thảnh thơi qua
kẻ lữ khách đi trong niềm hớn hở
chuyến đò sang, ông lái lại quay về.

Đời ta như người lái đò bến cũ
cứ dọc ngang theo năm tháng miên trường
chở hương mộc muôn miền thơm ngan ngát
chất đầy khoang, chờ tặng cõi riêng lòng.

Montréal, tháng Bảy, 2023






Summer Morning

MÂY GIÓ LANG THANG

những chiều mây gió vẫn lang thang

ta tìm lại cuộc đời trong dĩ vãng
những mảnh tình vương vấn vẫn đâu đây
nhớ chốn cũ những chiều mây trắng đọng
mắt ai cười mà rưng rức niềm tây

đôi khi tiếc chút bình yên thuở ấy
mảnh sân con nắng nhuộm sắc tuổi vàng
rồi mưa gió đem nhuốm đời lam bạc
như mây trưa đổi lạnh lúc trở chiều

ta vẫn mãi phiêu du bao miền đất
ôm trăng ngàn mây núi nặng đôi vai
người trách ta : sống sao vô tình quá !
nhưng tình nào còn nặng để đeo mang ?

có lần ta lang thang về phố cũ
tóc ai bay phơ phất buổi chợ chiều
kẻ lang bạt nhưng lòng nào lang bạt
nhặt sợi huyền chạnh nhớ một người xa

* * *

người biết không ? có khi ta im lặng
nhìn mây bay mà ngỡ mảnh đời mình
mây cuối chiều đục như màu tang cũ
vẽ đường mơ đôi cánh mỏng bay về

nhớ hôm trước ta đang ngồi đợi nắng
có tiếng buồn văng vẳng giữa hư không
người thủ thỉ những điều chi không rõ
chỉ nghe lòng đọng một nỗi hoài mong

trong giấc mơ có lần sang chốn cũ
chốn vắng người cây cỏ cũng đìu hiu
vách tường trắng đã lằn bao nứt nẻ
gió lùa theo lay lắt ngọn đèn chiều

ta chạy quanh tìm người như thưở nhỏ
mái nhà xưa cửa vẫn khép để hờ
căn phòng cũ dịu vàng con nắng nhạt
bóng ai in trên liếp cửa còn hằng

* * *

người đợi ta ? nhuốm buồn trong đêm vắng
giở thâm trầm tích lại nỗi đau thương
ôi cõi lòng đã buồn vương mấy thuở
đến bao giờ mới gỡ xuống được đây ?

những mười năm lay lắt đời lang bạt
nay dừng chân, tạm, một bến giang đầu
người lặn lội ngược muôn trùng sóng dữ
ta nhìn sông chỉ thấy nước xuôi dòng

xin cảm tạ những lòng mênh mông đó
đã cùng ta qua mấy nỗi thăng trầm
nay tưởng lại đôi lần nghe bi hãi
chút hương nồng còn đó vẫn chưa phai

mây chiều nay biết trôi về đâu nhỉ ?
chở dùm ta thương nhớ của một thời
nhắn người cũ thôi choàng manh áo cũ
bởi người xa đã cập bến sông rồi.

Montréal, những chiều gió hạ, tháng Sáu, 2023