blogspot

tri-nhu.blogspot.com

GIỌT LỆ VÀNG

Brossard, Québec, 08-2024



Mưa mùa thu, nhắc chuyện người năm cũ
gió đâu về, xào xạc tiếng thương xa
những chiếc lá chớm vàng đà vội rụng
nằm lơ thơ trên lối vắng thưa người.

Ta lang thang tìm về nơi bến cũ
nhớ người xưa trong gió sớm lạnh lùng
từng lớp sóng dập dìu đưa nỗi nhớ
vỗ lòng ta nghiêng ngã giữa sự đời.

Nơi đất lạnh, mưa mù trăng tháng bảy
cánh hoa rơi, rụng xuống, dạt theo dòng
kẻ lữ khách theo hoa tìm trăng cũ
thấy đá buồn, nằm đợi đến rêu phong.

Dưới tán cây, chiếc bóng, lặng nguyệt tà
ta nghe gió rủ lòng về phương cũ
mảnh sân con, lan can nằm đợi bóng,
của trăng xưa lóng lánh đẹp một thời.

Nhớ ánh trăng, in dáng huyền gầy guộc
khi chợ chiều, khi tất tả mưa khuya
rồi đêm thu, trời bỗng nhiên trở lạnh
lưng người đau hết gánh nổi đoạn trường.

Đó mùa thu, ta xa người chinh viễn
cũng mùa thu, ta miên viễn biệt người
ôi gió thu, đã hờn, bao nhiêu bận
mà lòng ta ân hận đến bây giờ.

Từ dạo ấy, dù lang thang khắp nẻo
gió phương nao cũng tưởng gió thu nào,
nồng hương cũ, ủ ấm thời thơ dại
chưa biết thương, nên nuối tiếc tận bây giờ.

Đã mươi năm chút tình còn le lói
như đèn khuya leo lắt dưới nguyệt tà
nhưng lòng ta vẫn thương người năm cũ
nên nhìn trăng, cứ ngỡ, giọt lệ vàng.

Montréal, mùa trăng tháng Bảy, Vu lan năm Nhâm Thìn ( 8-2024 )

MƯA KHUYA


rue Aylmer, 07-2024




Ngày cuối hạ mưa đêm về rỉ rả 
con phố buồn, nằm loang vết đèn khuya
ánh vàng vọt lay chân ai bước vội
bóng đổ dài hun hút lúc tàn canh.

Khuya nghe gió lùa qua khung cửa nhỏ
người ngồi nhìn phố vắng nhớ quê xa
nhớ cả những, đêm trường nơi đất lạnh
cũng đèn vàng rả rích tiếng mưa rơi.

Mỗi cơn mưa một chuyện đời muốn kể 
năm năm, mười năm, như thể mới hôm nào
câu chuyện cũ chạnh lòng trong đêm lạnh
mưa ngoài song thấm ướt cả tâm hồn. 

Ta nhìn đêm, hỏi nhớ gì, vậy nhỉ ?
những bạn xưa, gác trọ cũ, xóm nghèo
hay sấm chớp quê nhà mùa giông bão
hay dòng sông nơi phố thị chiều hôm. 

Ôi kỷ niệm, giờ đã là dĩ vãng 
chút tơ lòng, gỡ mãi, vẫn còn vương
người xưa tưởng, cũng quên ta rồi nhỉ
những phận đời như thể mãi lênh đênh. 

Mưa vẫn rơi, tí tách đọng bên thềm 
cơn gió động bức mành nghe buốt lạnh
ta gói lại mảnh tình xưa vàng võ
để mưa sau kể tiếp chuyện đời mình. 

Mai mưa tạnh, ta sẽ toan xuống phố
đi băng băng xây lại cuộc đời mình
gánh tang bồng đêm qua giờ ướt đẫm
mực đà loang, sách thấm, chữ bôi nhoà. 

Ta ngồi lại, gốc thông già, gió lộng 
hong kinh thư, hong cả tấm áo lòng
rồi viết tiếp bằng tình ta thuở nọ
thuở sắc son còn thắm tận bây giờ. 

Montréal, đêm hạ chuyển lạnh, tháng Bảy, 2024




MƯA HẠ


Polytechnique, 06-2024


Có những ngày, mùa ở đây chợt đổi
mưa giăng mù trên những tháp chuông xa
thành phố chìm trong lớp sương mờ phủ
trông cuối trời mà nhớ cảnh quê xưa.

Mưa mùa hạ đổ ào như thác lũ
rồi cũng nhanh lịm tắt trả trời mây
nỗi nhớ đến trong ta nhường cũng vậy
chợt ùa về rồi ẩn mất bâng khuâng.

Ôi những ngày, ta nhớ ai ? vậy nhỉ
kỷ niệm xưa, dáng cũ, bỗng phai nhòa
ta lang thang tìm người trên lối vắng
lối nào xa, heo hút tận đáy lòng.

Ta ngồi lại bên đường trông phố thị
bước chân đi nào phải để tìm gì
phố nơi đâu cũng là con gió ấy
thổi se lòng buổi nắng hạ chiều hôm.

Tiếc lòng ta, đã bao mùa mưa gió
lịm sắc hương phong bụi của cuộc đời
nên dẫu cố rửa lòng từng canh lẻ
mà bụi lau, lại bám, lại lau hoài.

Nhớ đêm nao, lúc tàn canh ngồi lại
nghe hương xưa theo gió thoảng hiên ngoài
trong khoảng khắc thấy lòng mình trống trải
là phút giây ta cảm được hương đời.

Cuộc sống hỏi, được mấy lần ngồi lại
để mà nghe gió quyện với lòng mình
để mà thấy sắc trần trong muôn cảnh
để mà tìm cho đúng lối đi riêng.

Thôi mưa tạnh, ta lại đi xuống phố
dạo đường xa, vui cảnh cũ, hương đời
trên lối nhỏ, lòng chẳng đà nghi ngại
nên thong dong mà bước một mình thôi.

Một chiều mưa mùa hạ, Montréal, tháng Sáu 2024

KHÚC CHIÊU QUÂN

Xa xa thành cổ gió hoang vu
Mộ cỏ người xưa táng lạnh lùng
Phận bạc nên đành dâng trướng giặc
Mà hơn son phấn rũ thâm cung
Sương thu mày liễu u hờn tủi
Tiếng nhạn lòng son áo não chằm
Tình xuân gửi gió về phương cũ
Lưu mãi ngàn sau khúc lệ sầu.

( cảm tác khi đọc Chiêu Quân Mộ của Phan Huy Ích ) 

Montréal, tháng Sáu, 2024


Suwon, 02-2019


Chớm hạ

Có những ngày ta đi về khắp nẻo
gió miền xa khẽ động bóng hiên ngoài
ánh chiều xuống trên cánh đồng xứ lạ
thẫm màu xanh của chớm hạ sang mùa.

Những vạt cỏ nghiêng mình trong gió lộng
đại dương nào dậy sóng dưới chân ta
xa xa nắng, len tìm về lối cũ
ánh vàng hoa dìu dập giữa trùng khơi.

Ta còn bận với nỗi lòng khắc khoải
mặc hoa tàn, rát nắng giữa mùa sang
ôi gió lạnh, những đêm trường, vẫn thổi
buốt lòng ta trằn trọc nỗi chinh quân.

Có sớm mai ta về qua phố vắng
gió cuối xuân vỗ nhẹ cánh hoa tàn
hoa rụng xuống tặng đời thi vũ cảnh
hỏi hồn hoa, lòng khách luyến nhau chăng ?

Chắc là không, giây phút thật vội vàng
chẳng kịp giữ, nên tiếc lòng năm cũ
mùa cứ trôi, tuổi đời càng thêm nặng
những ân tình bỗng chốc rụng tàn hoa.

Ai tiếc cảnh, ai giữ tình trong cảnh
những miền xa cảnh cũ có lưu hằng ?
chắc là không, giữa dòng đời sóng cuộn
sóng xô bờ, rồi sóng lại xa khơi.

Lòng ta tưởng như trùng dương dậy sóng
sóng nào xô, mặc sóng, chẳng nao lòng
cơn gió thổi mang hoa về với cội
cũng gió kia, dậy sóng thuở miên trường.

Người đã dặn phải giữ lòng như nước
phải bao la đón nhận hết sóng đời
để con nước xa nguồn xuôi gặp biển
biết là nơi sẽ gửi cõi lòng mình.

Ôi ! lòng ta đã bao mùa chẳng đổi
vẫn cằn khô trên nương cũ đồng xa
biết bao giờ, nước từ bi thấm đủ
để lòng ta hoá bể cả muôn trùng.

Montréal, tháng Năm, 2024

Mont-Royal, 05-2024


Bên suối một nhành mai

Bên giòng suối nhỏ một nhành mai
giữa chốn sơn lâm, độc thân gầy
đường xa núi thẳm bao phen lạnh
xuân đến, đơm hoa, ẩn chốn này.

Mấy nỗi u hoài, ai người hiểu,
dáng xưa tưởng nhớ đợi bên thềm
chợt nghe gió lạnh nồng hương cũ
một ánh trăng non đậu cánh mềm.

Những ngày giáp Tết, xuân Giáp Thìn 2024

cảm tác khi đọc bài thơ : 

Bốc toán tử ( Cổ giản nhất chi mai )

卜算子( 古澗一枝梅 )

Cổ giản nhất chi mai,
古澗一枝梅,

Miễn bị viên lâm toả.
免被園林鎖。

Lộ viễn sơn thâm bất phạ hàn,
路遠山深不怕寒,

Tự cộng xuân tương đoá.
似共春相躲。

U tứ hữu thuỳ tri,
幽思有誰知,

Thác khế đô nan khả.
託契都難可。

Độc tự phong lưu độc tự hương,
獨自風流獨自香,

Minh nguyệt lai tầm ngã.
明月來尋我。

Chu Đôn Nho 朱敦儒 ( 1081 - 1159 ) đời nhà Tống 

Phỏng dịch :

Bên khe cũ, một nhành mai,
Ở giữa rừng nên không bị vườn nhà ai phong toả lại hết.
Dẫu đường xa, núi thẳm, cũng không sợ những tiết trời lạnh,
Tự với mùa xuân mà nương tựa, ẩn náu chốn này.
Những suy nghĩ và nhớ mong u hoài, ai người biết được,
Mà cũng không thể làm sao bộc bạch hết được
Thôi thì một cơn gió đi qua, một làn hương gửi lại
Còn có ánh trăng kia sẽ tìm đến bầu bạn cùng ta. 


Seoul, 01-2015